Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Truyện Ngôn Tình
Truyện Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng thu hút bởi lối kể chuyện của tác giả Nhĩ Nhã chứa đầy sự hài hước nhưng đầy giản dị. Những quan niệm kỳ lạ về tình yêu đó chính là điểm nhấn trong tác phẩm này.
Tình yêu của họ đến với nhau bởi sự bắt nguồn từ việc yêu thích động vật, theo thời gian mà họ tìm được điểm chung và từ đó cuộc sống trở nên thú vị rất có nhiều điều để chia sẻ.
Điểm nhấn của tác phẩm này sẽ mang đến cho các bạn những giây phút cười thật thoải mái xen kẽ những giây phút ngọt ngào trong tình yêu.
Chương 1
Mèo
Gọi tới thì không tới, xua đi lại chẳng chịu đi, khi bạn bận thì đến làm phiền bạn, lúc bạn rảnh muốn chơi với nó một lát thì lại lim dim lười biếng.
Chó.
Gọi thì tới, xua cũng không đi, khi bạn bận thì ngoan ngoãn ở cạnh, lúc bạn rỗi rãi thì tận dụng mọi cơ hội để chơi đùa với bạn.
Thế nên, loài mèo khiến bạn cảm giác như mình đang ngu ngốc yêu một ai đó, chó lại khiến bạn thấy như được ai đó khờ dại yêu thương.
Ngô Diệu, nữ.
Là một điển hình cho sự tự do lơ đễnh, quanh năm suốt tháng lề rề khiến người khác cảm thấy tiết tấu của Ngô Diệu khác hẳn với người bình thường, tay chân kém nhịp nhàng cân bằng, làm việc gì cũng nhanh hoặc chậm một nhịp. Tựu chung lại, đây chính là mẫu người khiến ai đi cùng cũng sẽ phải ra tay đánh đấm, nhìn cô khiêu vũ nhất định sẽ la hét giận dữ, còn nói chuyện với nhau thì chắc sẽ nổ tung.
Lạc Tần Tài, nam.
Làm nghệ thuật, cụ thể là vẽ tranh trừu tượng, từng nét vẽ đều chú trọng tới sự thoải mái tự do điêu luyện. Tựu chung lại, đây chính là kiểu người có thể đi chung với Ngô Diệu mà không ra tay đánh người, thấy Ngô Diệu khiêu vũ vẫn có thể không nỏi giận quát thét, nói chuyện với Ngô Diệu thì sẽ khiến cô ấy nổ tung.
Hình dung theo lời Lạc Tài Tần thì, Ngô Diệu giống con mèo trong tranh của Da Vinci được Picasso vẽ ria mép, cực kì thiếu hợp lý nhưng cũng có giá trị sưu tầm và còn tăng giá được, thích hợp để đầu tư dài hạn.
Còn lấy cách nói của Ngô Diệu để hình dung Lạc Tài Tần thì chỉ còn hai từ thôi – cực tệ.
Cuộc gặp gỡ cảu Lạc Tài Tần và Ngô Diệu diễn ra vào bốn giờ ba mươi phút chiều ngày mùng một tháng sáu năm nay, trong một con ngõ nhỏ giữa hiệu sách Tân Hoa và rạp chiếu phim nào đó trên đường dành cho người đi bộ ở thành phố S.
Hôm ấy, cửa hàng quà tặng của Ngô Diệu khai trương ngay cạnh phòng tranh của Lạc Tài Tần,
Đối diện hai nhà có một quán mì xào.
Khi Lạc Tài Tần ra ngoài mua mì xào thì thấy Ngô Diệu đang hùng hục đuổi theo một quả bóng bay để giẫm lên.
“Em làm gì thế?” Lạc Tài Tần rất bình tĩnh hỏi, không quên lấy tay ra hiệu cho bác béo bán mì xào – một bát mì ớt thịt xé.
“Bụp.” một tiếng, cuối cùng Ngô Diệu cũng giẫm nổ được quả bóng bay kia, lâu sau mới bình tĩnh trả lời lại một câu, “khai trương đại cát!”.
“Khụ khụ...” Một tay Lạc Tài Tần bê bát mì ớt xanh thịt xé, tay kia đang cầm đũa phải nắm lại đấm đấm lên ngực mình.
Sau đó, theo lời mời của Lạc Tài Tần, Ngô Diệu đi tham quan phòng tranh kiêm phòng làm việc của anh, tranh treo đầy trên tường, giá vẽ trông như xe công thành, sàn nhà chẳng khác nào hiện trường gây án... Có điều, nội dung tranh có hơi vượt quá năng lực hiểu biết của Ngô Diệu.
Khia Lạc Tài Tần đang nhai mì, chỉ đôi đũa nhẫy mỡ vào một bức tranh vẽ con sâu róm rồi bảo với Ngô Diệu rằng, đây là tượng trưng cho tình yêu, Ngô Diệu đã nở nụ cười vui vẻ. Trong suy nghĩ của cô, quen người đàn ông thấy tình yêu là sâu róm còn khá hơn quen người đàn ông nghĩ tình yêu là bươm bướm rất nhiều.
Lúc ra về, Lạc Tài Tần đã hào phóng tặng cho Ngô Diệu một bức tranh làm quà mừng khai trương.
Ngô Diệu nhìn qua nhìn lại, nhìn kiểu gì cũng thấy bức tranh này xấu vô cùng tận, có thể treo ở đối diện cửa chính, chắc cũng có tác dụng ngang Tỳ Hưu, trừ tà lại tụ tài.
Việc làm ăn của cửa hàng quà tặng nhà Ngô Diệu không hề tệ, bán hoa tươi và những món đồ nhỏ tinh xảo, đoạn đường đẹp, nam thanh nữ tú rất thích ghé qua. Đương nhiên, số người ghé không được nhiều như như bên phòng tranh của Lạc Tài Tần. Ngô Diệu có chút hoài nghi, mấy cô nữ sinh luôn miệng gọi sư huynh kia thật sự có thể hiểu tranh sâu róm trừu tượng của Lạc Tần Tài thật sao?
Nghe bác gái bán mì xào ở đối diện rỉ tai, Lạc Tần Tài tốt nghiệp học viện mỹ thuật, đã giành được mấy giải thưởng, giá trị con người đã lên một tầm khác. Một bức tranh tùy tiện quẹt vài đường màu rồi kí tên là có thể bán được giá cao rồi, còn có một đống chuyện gia nghĩ giúp xem bức này tượng trưng cho cái gì, thật không giống trừu tượng mà giống điên hơn.
Chuyện này khiến người hoàn toàn không có chút tế bào nghệ thuật nào như Ngô Diệu vô cùng ngưỡng mộ, cứ nhìn đám con gái ra ra vào vào kia xem, quả nhiên! Thời buổi này, đàn ông làm kĩ thuật đáng tin cậy và đàn ông làm nghệ thuật, đều là những món hàng hút khách.
Ngô Diệu có một cô bạn thân tên là Trương Phi Phi, làm nhân viên kế hoạch cho một công ty quảng cáo, vừa tới đã bắt đầu Y Y Lạc Tài Tần ở nhà bên, bảo Ngô Diệu phải nắm chặt cơ hội. Dẫu sao đàn ông làm nghệ thuật bây giờ còn để tóc ngắn gọn gàng, quần áo bình thường, không nuôi râu ria, lại là nhân tài thu nhập ổn định, còn biết quét sơn thì không dễ tìm đâu.
Thế nhưng Ngô Diệu nhất mực giữ nguyên ý kiến trong truyện này, cô vẫn luôn thấy người vẽ tranh trừu tượng không tin cậy được, xem đi, tình yêu với anh ta là con sâu róm, thế thì người yêu là một sợi lông trên con sâu à? Mỗi lần nghĩ tới đây, Ngô Diệu lại rùng mình.
Hai người vỗn chỉ quen biết sơ sơ, nhưng một chuyện xảy ra khiến hai người trở thành bạn bè.
Ngô Diệu mở cửa hàng được ba thàng thì có chút lãi, bèn cầm khoản tiền ấy đi dạo phố chơi. Lúc đi ngang qua cửa hàng thù nuôi thì nhìn thấy một món đồ chơi lông xù.
Hình như thứ lông xù kia được đặt ở ngoài cửa để phơi nắng, trông như chú sư tử bé xíu, mặt nhăn nhăn, lông dày dày, chân ngắn ngắn, người nung núc.
Ngô Diệu ngứa tay, bèn tới vày vò vuốt ve một lát, bụng bảo dạ, sờ sướng nha, đáng yêu thật nha, không biết có bán không?
Vừa vuốt ve xong thì đồ chơi đột nhiên ngước mắt lên, mở trong mắt nhìn chòng chọc vào cô.
Ngô Diệu giật này mình, ba giây sau mới phản ứng lại được – là đồ sống!
Nhìn nhau mọt lúc lâu, Ngô Diệu thấy sinh vật bất minh kia bắt đầu vẫy đuôi với mình.
Chắc là chõ rồi! Ngô Diệu nghĩ!
“Ôi ôi, cô nương tinh mắt thế, con chó này là bảo vật trấn quán của bọn ta đấy!” Bà chủ cửa hàng thù nuôi có lẽ là người thích phim cổ trang, nêm tiếng chào mời khách cũng mang ý vị phong trần.
Ngô Diệu vô thức ngẩng đầu lên nhìn – quả nhiên,cửa hàng thũ nuôi Phong Ba... Tên hay!
“Đây là giống chó gì ạ?” Ngô Diệu hỏi.
“Là giống Chow Chow chính tông!” Bà chủ cười hì hì đáp.
Ngô Diệu nhìn trái nhìn hải lắc đầu, “Màu này mà trắng gì, màu phân vàng nhạt thì có”.
(Giống chó Chow Chow trong tiếng trung là Bạch Tùng Sư, vì có chữ Bạch (trắng) nên Ngô Diệu nghĩà giống chó lông trắng.)
“......màu này là màu Champagne!” Bà chủ rất thông thạo, “Giờ đang rất mốt!”
Ngô Diệu nghiêng đầu quan sát một lát, chú chó cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ giơ ba ngốn tay ra, hét giá. “Ba ngàn!”
Ngô Diệu cũng giơ ba ngón tay ra, ngã giá, “Ba trăm!”
Ngô Diệu trả giá thẳng tay quả thực khiến bà chủ cửa hàng bị chấn động, chỉ thấy khóe môi đỏ tươi của bà ta thoáng giật giật, thiếu điều hét lên, : “Nữ hiệp, cô điên rồi” thôi.
Chú chó màu champagne kia cũng xịu xuống trong nháy mắt, cụp đuôi nằm sấp trên mặt đất thở dài thườn thượt, giống như vừa phải chịu một đả kích rất lớn.
Bà chủ bình tĩnh nâng giá, “Một ngàn rưỡi!”
Ngô Diệu vẫn bình tĩnh trả giá, “Sáu trăm thôi”
“Cuối cùng ngã giá tám trăm tệ.
Bà chủ và Ngô Diệu chỉ tiếc gặp nhau quá trễ, nghiễn răng nghiễn lợi thiếu mỗi nước kết nghĩ kim lan. Bà chủ còn tặng cho cô bộ dây dắt chó vô cùng đồng bóng, kèm theo một đĩa CD Những điều cần chú ý khi nuôi giống chó Chow Chow.
Trong quá trình cò kè bớt một thêm hai, hình như chú chó màu champagne đã phải chịu tổn thương tâm lý nhất định, cứ hư hư hừ hừ bất mãn.
Ngộ Diệu tròng bộ dây dắt chó vào cho nó, trước khi cô đi bà chủ cửa hàng còn dặn, “Đã tiêm phong cho rồi, nó mới được năm tháng rưỡi thôi, còn lớn thêm được chút nữa đấy. Nếu cháu mang về không nuôi được thì đừng đánh, cũng đừng vứt nó đi, cứ mang về đây trả cô, cô sẽ hoàn tiền cho cháu.
Khi dắt cho đi, Ngô Diệu cảm thấy hình tượng bà chủ cửa hàng chợt rực rỡ chói lòa... Chậc chậc.
Champagne (được đặt chết tên như thế đó) được Ngô Diệu dắt về cửa hàng, đúng lúc Lạc Tài Tần ra ngoài mua mì xào. Vừa đưa mắt nhìn, vẻ mặt anh đã chẳng khác nào nhìn thấy chó sao Hảo... còn là chú chó sao Hỏa cửu biệt trùng phùng, hoặc là anh em từ kiếp trước của nó.
Lạc Tài Tần không thèm để tâm tới mì xào nữa, lao tới vuốt ve chú chó: “Chow Chow này!”.
Ngô Diệu gật đầu, chỉ tay nói, “Tên là Champagne”
“Tên hay quá” Lạc Tài Tần sờ qua Champagne một lượt như nắn xương cốt, “Được khoảng năm sáu tháng rồi phải không? Cô mua bao nhiêu tiền thế? Phải tới hai ba ngàn hả?”
Ngô Diệu lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn áng mây trên trời – hình tượng chói lòa của bà chủ cửa hàng lập tức được thăng cấp lên phiên bản 2.0...
Lạc Tài Tần mê chó, nhưng nghe nói vẽ tranh sơn dầu không tiện nuôi chó vì chó hay xô đổ màu vẽ, lông thì dính lên tranh, mùi dầu thông cũng không có lợi cho sức khóẻ của chó....Tóm lại là phải chú ý nhiều thứ.
Từ sau khi Ngô Diệu mua Champagne về. ngày nào Lạc Tài Tần cũng tới cửa hàng của cô gặp nó để giả tỏa nỗi tương tư. Chỉ tiếc Champagne là chó đực, hứng thú với gái đẹp vẫn lớn hơn một chút, dù mỗi ngày Lạc tài Tần đều ních cho nó một bữa cơm và n bữa điểm tâm.
Ngô Diệu sống rất tự do, cả ngày lười biếng, thu nhập từu cửa hàng quà tặng cũng gọi tạm ổn, tóm lại là khá hơn đám bạn học vất vả làm công chút xíu.
Mẹ Ngô Diệu đã nghỉ hưu, bình thường bà vẫn tới cửa hàng của con gái trông nom, hành vi anh dũng bất chấp gió mưa, ngày nào cũng tới thăm Champagne của Lạc Tài Tần khiến bà Ngô có vài suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng lén dò hỏi, “Diệu Diệu này, có phải cậu ta có ý với con không? Thẳng nhóc này được đấy!”
Ngô Diệu vẫn cảm thấy, phái trừu tượng không đáng tin cậy.
Trên thế giới này có một định luật tên là bảo toàn năng lượng, đương nhiên tài vận con người ta cũng bảo toàn. Khi Ngô Diệu dắt Champagne mua rẻ được về, đã thấy mí mắt giật giật. lièn biết mấy ngày nay chắc phải có chuyện gì không lành xảy ra, quả nhiên...
Trưa hôm ấy Ngô Diệu đi nhập hàng về thì thấy có người đứng bên ngoài cửa hàng mình, cô nhìn hắn ta, thoáng chốc sững sờ.
Người kia gầy gầy cao cao, mặc bộ vest đơn giản đúng mốt may khéo, từ xa nhìn thấy cô cùng lịch thiệp tao nhã.
Hắn ta đút tay vào túi quần đứng trước cửa hàng Ngô Diệu. Nhìn cô hai tay túi lớn túi bé, trên vai còn khoác theo một cái bọc, bên cạnh là một chú chó mập ù, đầu tiên hắn ngẩn người ra, sau đó thì như gặp phải chuyện gì tức cười lắm, hắn gập cả người lại. Ngô Diệu chợt thấy kích động, thẹn quá hóa giận muốn giết người giệt khẩu.
Trong lúc Ngô Diệu đang đấu tranh với những suy nghĩ u tối nảy sinh trong đầu, thì di động trong túi xách đổ chuông. Cô nhận điện thoại, giọng Trương Phi Phi bên kia vang ên, “Diệu Diệu! Trâu Thiếu Đông về rồi, hình như bảo muốn đi tìm mày đấy, mày tìm chỗ nào trốn trước đi, chờ tao tới giết thằng khốn đó”. Ngô Diệu thở dài có chút bất đắc dĩ, “Mày có thể chạy tới đây trong vòng mười giây không? Tao có thể đi chậm một chút!”
“Hả?! Thằng kia đã tới rồi à?”. Phi Phi quýnh lên, “Mày chống đỡ nhé, tao đến ngay! Nó dám làm bậy thì mày cứ cho một cú diệt đường con cháu của nó luôn!” Nói xong thì dập điện thoại, chắc là phóng tới đây.
Ngô Diệu lắc đầu, cất di động.
Vừa lúc Lạc Tần tài từ trong phòng tranh đi ra.
Ngô Diệu liếc nhìn Lach Tần Tài.
Lạc Tần Tài nhìn Ngô Diệu.
Trâu Thiếu Đông nhìn Lạc Tần Tài.
Lạc Tần Tài liếc nhìn Tâu Thiếu Đông.
Cuối cùng, ánh mắt của Trâu Thiếu Đông bứt khỏi Lạc Tần Tài, quay trở lại với Ngô Diệu, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười không rõ nghĩa với cô.
Thím mì xào đưa mất nhìn ba người, “soạt”, mì xào vảo chảo...
Lát sau, Lạc Tần Tài đột nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi chân dài gập lại, xắn ông tay áo trắng rộng thùng thình lên, tao nhã đưa ngón tay thon dài ra ngoắc ngoắc, “Champagne.....chậc chậc chậc”.
Champagne lắc lắc đầu đắc ý đi tới, Lạc Tần tài vừa vuốt lông cho nó, vừa nâng chân sau nó lên nhìn, “Mập lên rồi phải không? Hôm trước tao còn thấy một con chó cái siêu tuyệt, uầy, cực phẩm luôn! Hôm nào đưa mày đi xem mắt nhé?”
Champagne ngu ngơ vẫy vẫy đuôi với anh ta.
Ngô Diệu nhìn nụ cười trên gương mặt Trâu Thiếu Đogn lại nở rộng thêm một chút, trông là thấy ngứa cả răng.
Trâu Thiếu Đông, nam.
Hắn ta được xem là một sự tồn tại diệu kỳ, vừa là bạn học với Ngô Diệu, vừa là họ hàng xa, bắn đại bác chắc tới.
Ngô Diệu nhỏ tuổi chẳng biết gì, nhất là hồi còn tuổi teen, cũng từng coi Trâu Thiếu Đông là người tình trong mộng. Giờ nghĩ lại, thằng nhóc kia chỉ là ngươi tình trong mộng bản bình thường thôi, kém xa phiên bản update bổ sung trong tiểu thuyết ngôn tình, còn phiên bản cuối cùng thì sao bì nỏi.
Trong ba năm tám tháng thời tuổi teen của Ngô Diệu, cô yêu thầm Trâu Thiếu Đông ba năm tám tháng.
Trong ba ngày, Ngô Diệu từ thời tuổi teen chuyển thành thiếu nữ, cô đã hẹn hò với Trâu Thiếu Đông được ba ngày.
Trong ba ngày, Ngô Diệu biến từ thiếu nữ thành siêu nhân, Trâu Thiếu Đông đã mất mười giây trong ngày thú tư hẹn hò để đã cô.
Trong bốn năm, Ngô Diệu từ siêu nhân hóa thành tiên nhân, sau khi thất tình cố gắng phấn đấu thi đậu vào trường đạih học nổi tiếng, Ngô Diệu lại bất hạnh trở thành bạn học với Tâu Thiếu Đông, tên khốn ấy quấy rầy cô bốn năm, làm hỏng đủ chuyện tốt của cô.
Trong ba giây, Ngô Diệu chuyển từ tiên nhân sang người sắt, Trâu Thiếu Đông đã dùng ba giây ngày tốt nghiệp nói với cô rằng, “Anh đi du học đây!” rồi quay đi vô cùng phóng khoáng, chẳng để lại thứ gì, đến làm bạn nhảy trong vũ hội tốt nghiệp cô cũng không có phần.
Ngô Diệu cảm thấy nếu sau này mình có cơ hội xuất bản tự truyện, nhất định sẽ viết về tên khốn này như sau: Trâu Thiếu Đông mãi mãi là trở ngại trên đường đời của cô, nếu có bất cứ hành động nào có thể diễn tả được tình cảm của cô dành cho hắn ta, thì đó chính là – Giẫm đạp!
Chương 2
Trâu Thiếu Đông ngắm Ngô Diệu tới mười mấy giây rồi mới bước tới, đưa tay định xách hộ mấy cái túi lớn túi bé trên người cô, nhưng Ngô Diệu túm chặt lấy quai xách.
“Anh không cướp của em đâu.” Trâu Thiếu Đông giằng mấy lần mà không nổi, trông Ngô Diệu chẳng khác gì con mèo đang bảo vệ thức ăn, cũng có phần bất đắc dĩ.
Ngô Diệu nheo mắt nhìn bàn tay Trâu Thiếu Đông đang nắm lấy túi xách của mình, “Chưa chắc, tri nhân trí diện bất chi tâm, bỏ cái tay ra.”
Trâu Thiếu Đông đành buông tay, “Được thôi thế em đưa chìa khóa đây, anh mở của giúp em.”
Ngô Diệu trợn mắt nhìn Trâu Thiếu Đông từ đầu đền chân, bụng bảo dạ anh đừng có mơ, muốn cướp chìa kháo à?!
Trâu Thiếu Đông đành chịu thua khoanh tay đứng sang một bên, trơ mắt nhìn Ngô Diệu đeo hết các túi lên rồi cố gắng ngồi xổm xuống, tay run run tra chìa vào ổ, rồi ngẩng đầu lên hít một hơi, sau đó nhấc cửa cuốn lên...
Ném các loại túi xách lên chiếc ghế dài đặt trong cửa hàng, Ngô Diệu ngồi lên tay ghế thở hổn hển, không quên trừng mắt lườm Trâu Thiếu Đông đang ngẩn ngơ nhìn mình một cái.
Thấy vậy Trâu Thiếu Đông liền hỏi Ngô DIệu, “Em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh nhé?”
Ngô Diệu nhíu mày, lắc đầu, kiên quyết không đi, “Em ăn mì xào!”
“Có ngon không?” Dường như Trâu Thiếu Đông rất hứng thú, “Anh cũng ăn một bát.”
Ngô Diệu bơ luôn anh ta, sắp xếp hàng mới mua về.
Trâu Thiếu Đông bước vào, đánh giá cửa hàng của cô.
“Anh vào đây làm gì?”. Ngô Diệu đang xếp đồ, cảm thấy Trâu Thiếu Đông đang ở trong này vướng chân vướng tay, không kìm nổi mà lên tiếng hỏi, “Không phải là đi du học à?”
“Anh tốt nghiệp rồi.” Trâu Thiếu Đông nhún vai, “Thạc sĩ tài chính chỉ học một năm.”
“Trường gì mà một năm đã học xong thạc sĩ”. Ngô Diệu lẩm bẩm rồi cầm tiền sang quán mì xào.
Năm tệ một bát mì xào, Ngô Diệu đưa mười tệ đang chờ trả lại thì Trâu Thiếu Đông xông tới, “Cô cho hai bát, khỏi trả tiền”.
Ngô Diệu hít sâu một hơi, tự nhắc mình phải nhẫn nhịn, không nói lý với lưu manh đâu, trong lòng cô nguyền rủa – nghẹn chết nhà anh đi!
Lạc Tài Tần vẫn ngồi ở cửa phòng tranh chải lông cho Champagne, chốc chốc lại đánh mắt sang đây, mặt mũi chẳng có biểu cảm gì, nhưng hình như rất quan tâm.
Trâu Thiếu Đông sớm phát hiện ra điều đó, ngoảnh lại nhìn Lạc Tài Tần, hai bên nhìn nhau, Trâu Thiếu Đông mỉm cười.
Lạc Tài Tần không hiểu tên kia cười gì, đứng dậy xoay người chạy vào trong nhà, cầm hai hộp thức ăn ra.
Champagne vốn chuẩn bị mon men tới bên Ngo Diệu, ăn mì xào cũng tạm, nhưng vừa mới nhìn thấy Lạc Tài Tần xách hộp thức ăn ra, nó lập tức dứt khoát chạy tới xin xỏ. Lý do rất đơn giản, hộp thức ăn của Lạc Tài Tần luôn có nghĩa là được – ăn ngon!
Quả nhiên, Lạc Tài Tần lấy một miếng sườn lợn đưa cho Champagne, Champagne vẫy vẫy đuôi bắt đầu ăn.
Lúc Ngô Diệu bưng mì xào ngoảnh đầu lại thì thấy Chmapagne đang sung sướng ăn sườn lợn.
“Champagne à, mày lại ăn chực nhà người ta rồi.” Ngô Diệu đi tới, ngồi bên chiếc bàn đặt ở cửa phòng tranh, cùng ăn với Lạc Tài Tần.
Lạc Tài Tần cầm đôi đũa chỉ chỉ vào túi nilon màu trắng đang đặt trên bàn, “Dồi muối bố anh làm đấy, không phải hôm trước em khen ngon à?”
“Ôi thế thì ngại chết đi được” Ngô Diệu vui vẻ mở túi, mùi thơm tảo ra.
“Thơm quá!” Trâu Thiếu Đông đang ăn mì cũng chạy qua đó ngồi.
Kinh nghiệm đấu tranh bao nhiêu năm cảnh báo Ngô Diệu rằng, đừng có phản ứng lại với Trâu Thiếu Đông! Và thế là cô ăn dồi muối thơm ngon, nghĩ tới những chuyện vẩn vơ.
Lần đầu tiên trong thấy Lạc Tài Tần, Ngô Diệu thấy anh ắt hẳn là một công tử sống trong nhung lụa, mùi đại gia tỏa ra từ người anh đặc biệt rõ ràng. Ngô Diệu bị Trâu Thiếu Đông hành hạ thảm thương, giờ vẫn thấy mình dở dở hâm hâm, thế nên mới giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Vào một buổi chiều, Ngô Diệu trông thấy một ông chú trung niên cách túi nilon đứng ở cửa, tò mò nhìn vào trong cửa hàng của cô.
Ngô Diệu phân tích, khả năng người này là tên biến thái hoặc là kẻ cuồng theo dõi rất là thấp, bèn cười hì hì hỏi, “Chú ơi chú tìm ai đấy ạ?”
Ông chú kia vội càng chạy lại, cười nói, “Chú tìm Tiểu Tần ở phòng tranh bên cạnh”.
Tiểu Tần?
Ngô Diệu rướn người nhìn thửu sang nhà bên, thấy cánh cửa sắt bên ngoài lớp của kính không khóa, bèn đap, “À, chắc anh ấy chạy ra ngoài rồi ạ, không khóa cửa sắt thì một lát là về thôi, chú cứ ngồi chờ ở chỗ cháu ạ!”
“Ôi, thôi cháu ạ... Chú để cái này ở đây nhé, nó về cháu đưa cho nó giúp chú được không?”
“Được ạ”. Ngô Diệu đưa tay nhận lấy, hỏi, “Chú là......?”
“Chú là bố nó!”
A... Ngô Diệu tỏ vẻ kinh ngạc một cách rất bất lịch sự.
Ông chú cười phá lên rồi đi mất.
Ngô Diệu chợt thấy ảo tưởng vỡ tan, nhìn ông chú kia rất bình thường, không nhận ra được chút xíu bóng dáng nào của Lạc Tài Tần ở ông. Lúc ấy cô đã nghĩ, mẹ Lạc Tài Tần phải đẹp đến cỡ nào mới có thể làm xoay chuyển được cái gên này nhỉ...Hay là đột biến gene?
Hôm đó lạc tài Tần trở về, vừa nghe nói bố mình tới thì lập tức phán một tiếng “Chuẩn luôn”. Túi vừa mở, Ngô Diệu đã ngửi thấy mùi thơm phức.
“Cái gì thế ạ?” Ngô Diệu tò mò hỏi.
“À, tôm nướng bố anh làm đấy, mấy hôm trước anh nói muốn ăn món này”. Lạ Tài Tần rút khăn giấy ra lau tay, rồi vừa bốc một con tôm to lên bỏ vào miệng, vừa chỉ chỉ vào hộp thức ăn bảo Ngô Diệu, “Ăn đi! Tay nghề của bố anh cực siêu!”
Ngô Diệu chỉ ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi, bèn lấy một con.
Mới ăn được một miếng cô đã hiểu tại sao bà mẹ xinh đẹp vô song của Lạc Tài Tần lại lấy ông bố tướng mạo bình thường của anh...
Lạc Tài tần vô cùng hào phóng chia một nửa số tôm cho Ngô Diệu, còn đưa một phần cho thím mì xào, sau đó mồm ngậm tôm, ngồi ở giữa con ngõ nhỏ bóc tôm đút cho Champagne.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian